Tôi suy sụp nhiều khi chia tay mối tình 5 năm đó. Một năm đầu, tôi bị dằn vặt, đau khổ, nhớ nhung, trầm cảm và khóc. Ngày nào không đi làm, tôi cũng mặc đồ đẹp, trang điểm ra cà phê ngồi một mình chỉ để thấy người qua lại. Tôi không dám ở nhà một mình. Thời gian
Giam Em Cả Đời - Chương 18. Vậy mà còn dám trốn khỏi hắn sao ? Cố Mặc nắm lấy cổ tay cô, ép cô đứng dậy. Ôn Noãn không có cách nào khác ngoài nghe theo, Tống Minh Thành không cứu được cô, thế nhưng đôi chân này thì lại không như vậy. Hắn chỉ muốn cưng chiều
Đường thì tối chơi vơi còn tôi vẫn cứ đứng đợi. Em nhẹ bước đến mi đã thôi hoen. Trời trở gió heo may vì tôi đã lỡ yêu em. Cũng may đường về nhà em quá xa. Tôi mới được trông ngóng em buông lời hát. Nhớ thương ngại ngùng nhìn em thoáng qua. Hạ ơi đừng trôi mãi
Chú Ơi Đừng Mà Chương 39: Tôi Yêu Em. Đến lúc ngồi xuống trên bàn cơm Ngụy Chính Thần vẫn còn sững người, bởi vì từ lúc hắn về nhà đến giờ, cô gái nhỏ không chịu nói chuyện với hắn dù chỉ là một câu. Từ lúc thổ lộ cõi lòng đến giờ, có khi nào hắn phải
Cuộc chạy trốnđường dâychăn dắt ăn xin. gày đầu tiên vào nghề, ông chủ đưa cho Dũng một bộ quần áo rách: "Mày đã lùn, giờ giả làm một thằng què chân, sẽ xin được nhiều hơn". Hôm đó, Dũng xin được 1,7 triệu đồng. Cậu đi từ thị trấn Như Quỳnh, lê cái "chân
Tên truyện: Hân hoan (美滋滋) Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Editor: Muối Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, showbiz, ấm áp, công bị trầm cảm biếng ăn x thụ yêu đời ham ăn, HE Tình trạng: Đã hoàn thành. Vui lòng không mang đi nơi khác. ★ GIỚI THIỆU ★ Án Đình: Cuộc sống…
"Tôi đây nghĩ khả năng cả đời này tôi sẽ không cho anh vui mừng rồi." "Vậy cũng chưa chắc." Ngôn Quyết tràn đầy tự tin. Quý Nghiên ý bảo cởi trới cho tay mình ở sau người. "Giúp tôi cởi trói, tôi sẽ không trốn, trói khó chịu." "Yên tâm, em rất nhanh thì dược tự do."
zYzp. Editor Trâm Trần"Tôi quá đáng? Tôi có vợ cũng giống như không có, em từ đầu đến cuối đều không cho tôi đụng vào, tôi đụng vào người phụ nữ khác em có quyền có ý kiến sao? Vậy trong lòng em có hình bong người đàn ông khác, sao lại không nghĩ tới cảm nhận của tôi?"Chiêm Mỗ Tư từ trên cao nhìn xuống cô, giọng khàn khàn giống như từ địa ngục phát ra vọng Tích Tuyết nghe anh nói như vậy, nước mắt lập tức liền trào ra, anh quả nhiên đã chạm qua người phụ nữ khác đã từng tự tin cho là, trừ cô ra, anh tuyệt đối sẽ không đụng vào người phụ nữ giờ nhìn lại, đây là suy nghĩ buồn cười của mình cô, người đàn ông như Chiêm Mỗ Tư làm sao có thể chỉ có một mình cô, cô thật sự quá ngây thơ rồi."Đã như vậy, chúng ta ly hôn thôi."Cô cắn răng, ẩn nhẫn nước mắt, lạnh lùng đẩy anh yêu như vậy, hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh, thể xác và tinh thần cô mệt mỏi rồi, nếu anh thật sự thíchTống Khuynh Vũ như vậy, cô sẽ thành toàn cho bọn họ."Đáng chết! Em lại muốn ly hôn với tôi? Lại muốn rời tôi đi có phải không?" Chiêm Mỗ Tư gầm thét một tiếng, động tác ngang ngược mà đem cô ôm lấy, cánh tay to lớn để ngang dưới nách cô, một tay cố chặt vòng eo của cô."Chiêm Mỗ Tư, anh buông tôi ra, buông ra!" Lạc Tích Tuyết dùng sức đẩy anh ra, bực tức gắt giọng Mỗ Tư nheo tròng mắt lại, đôi con ngươi chăm chú nhìn động tácgiãy giụa của cô, bàn tay anh lực độ càng ngày càng gấp, đau đến mức cô không khỏi hút ngụm khí lạnh."Lạc Tích Tuyết, em còn dám nói với tôi ly hôn? Lại muốn rời tôi đi sao?" Trên khuôn mặt tuấn dật như một bậc đế vương của Chiêm Mỗ Tư giờ phút này tràn đầy lạnh lùng, giọng nói ngoan tuyệt, giống như là thanh âm ma quỷ đến từ địa ngục."Buông tôi ra, Chiêm Mỗ Tư!"nước mắt Lạc Tích Tuyết không ngừng chảy, giọng nói lại cực kỳ kiên định, cô giơ quả đấm nặng nề nện trước ngực của Chiêm Mỗ Tư, chỉ là sức lực này đối với anh mà nói, cũng là hời hợt,"Tôi không muốn ở chung với anh nữa! Tôi muốn ly hôn với anh, ly hôn với anh!""Không cho phép! Em là vợ của tôi, cả đời vĩnh viễn đều phải ở bên cạnh tôi, đừng nghĩ rời khỏi tôi, trừ phi tôi chết!!”đôi con ngươi sắc lạnh, vẻ mặt chợt như ma quỷ kinh người, trong lồng ngực lửa giận không ngừng thiêu nói của cô chọc giận đến anh, làm cho anh đau lòng khó chịu muốn nổi điên muốn giết người, bàn tay lạnh lẽo của anh đem thân thể của cô nặng nề đẩy vào tường, lồng ngực to lớn cứ như vậy đè lên."Không anh muốn làm gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô lộ ra sự tái nhợt, nước mắt đã làm mờ hai mắt của cô, thân thể càng thêm sợ hãi run vừa nói ra lại phát hiện Chiêm Mỗ Tư đã cúi đầu hôn vành tai của cô, lòng của cô bỗng căng thẳng, anh lại muốn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy tới hành hạ cô!Anh vừa mới cùng Tống Khuynh Vũ mây mưa xong, hiện tại liền tới cưỡng bách cô, không cần, cô tuyệt đối không muốn, thật sự là một ác Chiêm Mỗ Tư căn bản không để ý tới kháng cự của cô, cũng không để ý tới nước mắt của cô, anh cậy mạnh đem một chân của cô giơ lên cao, vòng qua hông của anh, nâng hai tay của cô quấn lấy cổ anh, để cho toàn than cô phải cong cong quẹo quẹo giống như con tôm tay dã man không kiêng dè gì thẳng thừng xé rách y phục mỏng manh trên người cô, chẳng mấy chốc y phục đã vương đầy đất."Không cần, Chiêm Mỗ Tư, tôi không muốn!!" Lạc Tích Tuyết co rút nhanh, thủy mâu sương mù nồng nặc, tiếng giãy dụa cuồng loạn giống như một bệnh nhân tâm thần "Anh không thể đối với tôi như vậy!!""Không cần? Tôi là chồng em, em không có quyền cự tuyệt tôi đối với em làm bất kỳ hành động thân mật nào."Chiêm Mỗ Tư bỗng cúi xuống, môi mỏng nâng lên nhất mạt cười lạnh, đáy mắt đen như mực chứa đầy ánh sang chiếm mặt cô trắng xanh, trong lồng ngực tất cả hơi sức giống như vào giờ khắc này toàn bộ bị rút khô, ngực của cô truyền đến hít thở không thông, sự áp bức ở trong long cô làm cô cơ hồ không thở sao? Một người chồng mà có thể đối xử với vợ của mình như thế này sao?Lúc này thanh âm của Chiêm Mỗ Tư tựa như thanh âm của ma quỷ dưới địa ngục chiếm đoạt lăng trì lòng của cởi ra quần của mình ra, tuột đến đầu có khúc dạo đầu cứ như vậy đi vàotrong cơ thể tay nắm chặt bắp đùi của cô, thẳng lưng động."A, thật là đau, không cần, Chiêm Mỗ Tư, anh bỏ qua cho tôi đi, buôn tha cho tôi đi!"Hạ thể đau đớn, khiến toàn than cô lại một lần nữa giống như xé rách, trán của cô rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, khi anh càng lúc càng động thì cô lại nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào cầu mắt Chiêm Mỗ Tư chứa đầy lệ khí, xen lẫn lửa giận, anh căn bản không dừng lại được, ngược lại đưa tay cầm một bên ngực của cô, ác liệt cúi đầu ở bên tai cô đùa cợt nói "Không cần sao? Em rõ ràng muốn tôi rất chặt như thế?"Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, bỗng nhiên dùng lực thật mạnh đẩy lồng ngực Chiêm Mỗ Tư "Tránh ra, không được dùng than thể đã chạm qua người phụ nữ khác rồi lại đến chạm vào tôi!”"Lạc Tích Tuyết, em dám ghét bỏ tôi?!" trong nháy mắt sắc mặt của anh càng thêm âm lãnh, trên trán nổi đầy gân xanh, cắn răng hung hăng uy hiếp nói "Tôi đụng vào người phụ nữ khác, cũng là do em ép tôi, cõi đời này người không có tư cách ghét bỏ tôi nhất chính là em!"Lạc Tích Tuyết trợn tròn đôi mắt trống rỗng, bi phẫn trừng mắt nhìn anh, trong đêm tối, khóe miệng có khát máu cùng cười lạnh, như Satan ở địa ngục âm trầm đáng quỷAnh căn bản là ma quỷ!Lạc Tích Tuyết hai mắt trống rỗng nhìn người đàn ông trước mắt, bị động thừa nhận anh ở trên người cô không ngừng đòi giụa cùng phản kháng đều là phí công, cô chỉ có thể hờ hững thừa nhận anh chiếm đoạt, một lòng chỉ hi vọng có thể kết thúc nhanh lên một chút mà thôi."Tích Tuyết, không cần làm ra nét mặt hận tôi như thế này, chẳng lẽ em muốn cùng tôi đồng quy vu tận? Như vầy phải không?"Ngón tay thon dài của anh nâng cằm của cô lên, một cánh tay dùng lực thật mạnh vỗ lên mông của cô, đem lấy nóng bỏng của chính mình đi sâu hơn vào trong cơ thể cô."A, ưmh" Lạc Tích Tuyết bị động tác đột ngột của anh kích thích không kìm được ưm lên một tiếng nhưng sau đó là cảm giác xấu hung hăng khinh bỉ chính mình, tại sao duới tình huống như thế, cô đối với thân thể anh vẫn có phản ứng, chẳng lẽ cứ hạ tiện như vậy sao? Còn phải thích anh?Chiêm Mỗ Tư nhìn toàn than cô phiếm hồng, nhiều hứng thú hơi cong môi một cái "Ha ha, Tích Tuyết, mấy ngày nay không có đụng vào em, em cũng nhớ anh phải không? Yên tâm đi, tối nay anh nhất định sẽ thỏa mãn em?!"Lạc Tích Tuyết cắn chặt hàm răng, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh mắc cỡ, nhưng trong lòng đối với anh là cảm giác thống hận đã sâu tận xương tủy "Kẻ điên!"Chiêm Mỗ Tư lơ đễnh, nắm hai tay cô chế trụ ở trên tường, thân thể ác ý lại giật giật, cười nói "Tích Tuyết, anh so với em còn quen thuộc thân thể của em hơn, ngoại trừ anh ra, không có người đàn ông nào có thể thỏa mãn em? Mấy ngày nay anh không muốn em, em nhất định giận anh rồi? Về sau anh nhất định mỗi ngày đều ở trên giường để yêu em."Lạc Tích Tuyết tức giận đến mức lồng ngực khẽ phậ phồng kịch liệt, mắt đỏ ngầu tràn đầy tức giận không kềm được, nhưng mỗi khi cô lớn tiếng tức giận mắng anh thì anh sẽ luôn dùng lực đụng chạm cô, cô chỉ có thể cắn môi, không để bản thân hưởng ứng hành động của anh."Tích Tuyết, em cả đời này nhất định là người phụ nữ của anh, ai bảo em xinh đẹp như vậy, làm cho anh động lòng đây?Anh thật sự là không nghĩ buông tay, vĩnh viễn đều không buông tay!" Chiêm Mỗ Tư phát ra tiếng si mê thở Tích Tuyết cắn môi tức giận nhìn chằm chằm anh, trong lòng đã sớm đem anh xem như một cầm mắt anh cô không thấy tình yêu, chỉ có điên cuồng đòi hỏi, vô độ đoạt lấy, cùng với không ngừng nghỉ dây không hết đã làm bao nhiêu lần, kéo dài suốt đêm, Lạc Tích Tuyết vô dụng rên rỉ, lại bị anh tùy ý đùa bỡn, trừng phạt, đoạt lấy, đủ các loại tư thế, yêu cầu cô phải hoàn toàn thuần phục cô đang từ mê man tỉnh lại, cả người giống như một con búp bê vải, chết lặng mà trống rỗng, nhưng trước mắt ác ma đã mang cho cô cảm giá đau đớn trí mạng đó cô vấn nhớ hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ Mỗ Tư ôm cô trở lại trên giường, mặc xong quần áo, chuẩn bị xoay người rời đi, Lạc Tích Tuyết đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nhìn bóng lưng của anh "Tôi muốn thuốc tránh thai, cho tôi uống thuốc! Hoặc là làm phiền anh về sau nhớ mang mũ."Cô biết thân thể của cô, ở phía trước đoạn thời gian bác sĩ điều dưỡng, đã từ từ bình vậy yêu cầu cả đêm, cô thật lo lắng có thể hay không ngoài ý muốn mang Mỗ Tư quay đầu lại nhìn cô, trên mặt hơi thở lạnh lẽo ngưng tụ phức tạp, đầu ngón tay dần dần buộc chặt "Tích Tuyết, tôi chưa nói với em sao? Đối với em, tôi sẽ không dùng bất kỳ biện pháp ngừa thai nào cả, mặc kệ là lần này, hay lần sau, hay sau nữa mỗi một lần tôi đều không dùng mũ, cũng sẽ không cho em dùng thuốc tránh thai, ngươi là vợ của tôi có nghĩa vụ giúp tôi sinh con của chúng ta.""Anh nằm mơ đi, coi như tất cả đàn ông thế giới này đều chết sạch, tôi cũng vậy không thể nào giúp anh sanh con!!" Lạc Tích Tuyết phẫn hận nhìn chằm chằm anh, trong giọng nói mang theo nồng nặc chán ghét cùng căm mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư âm trầm, trong tròng mắt đen dần dần dính màu đỏ như máu, anh đi đến trước mặt cô, đôi tràn đầy lửa giận gắt gao chống lại cô."Em không phải nghĩ sinh cho tôi đứa bé sao? Lạc Tích Tuyết, em là vợ của tôi, em dám nói không sinh đứa bé của tôi?"Vợ? Lạc Tích Tuyết giống như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười."Không sai, tôi là vợ của anh, nhưng tôi không phải la người phụ nữ duy nhất của anh, anh muốn đứa bé, được thôi, hãy gọi những người phụ nữ kia giúp anh sinh con, dù sao tinh lực của anh nhiều như vậy, tin tưởng họ cũng rất thích vì anh mà dựng dục con cháu đấy!!"Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, mệt mỏi tựa vào bên trên giường, thanh âm mạnh mẽ mà yếu ớt.
Cùng đọc truyện Cưng Chiều Vợ Tối Cao Em Dám Bỏ Trốn của tác giả Tam Chưởng Quầy tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Dung Truyện"Không, van cầu em, không cần... chị là chị của em mà, sao em có thể đối xử với chị như vậy được?" Mắt cô rưng rưng, thanh âm run rẩy."Chị. Lạc Tích Tuyết, em đừng giả dối! Tới tận bây giờ tôi chưa hề coi em là chị, trong mắt tôi em chính là người con gái khiến tôi muốn đến phát điên". Ánh mắt hắn đỏ đậm, đó là dấu hiệu của dục tàn nhẫn cởi quần áo của Tích Tuyết không còn một mảnh, không để ý cô giãy dụa cùng đau khổ van xin, dùng sức xuyên xỏ qua, hung hăng biến cô thành người con gái của hắn. Hắn quá yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, năm hắn 9 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tích Tuyết, tâm đóng băng đã lau, nay lại vì cô mà trầm luân thật sâu... Mười ba năm, hắn vẫn vì cô mà chờ đợi đến cuồng dại, cam nguyện vì cô buông hết thảy thù hận, chỉ vì muốn một ngày nào đó quang minh chính đại đứng bên cạnh cô. Nhưng điều làm hắn tan nát cõi lòng là khi rốt cuộc hắn trở thành người đàn ông mà vạn người kính mộ, có thế lực khổng lồ sau lưng cơ hồ gần như một tay che trời thì cô lại gả cho người đàn ông khác."Lạc Tích Tuyết, vì tôi muốn có được em, tôi không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lấy." Hắn kéo Tích Tuyết từ trong lễ đường bước ra, buộc cô phải ký tên vào giấy đăng ký kết hôn."Lạc Thiên Uy, tôi hận anh, mặc dù anh có được thân thể của tôi nhưng vĩnh viễn anh sẽ không có được trái tim của tôi". Cô rưng rưng, con ngươi đầy phẫn hận nhìn hắn. Hắn khiến cha cô đang ốm đau trên giường vì tức mà chết, giết chết vị hôn phu của cô, chiếm đoạt hết tài sản của cô, giam cầm... Cứ thế lần lượt bị giữ lấy, cô bị ác ma vô tình dẫm đạp, bóp nát. Thiếu niên ôn nhu đã từng dốc lòng che chở cho cô nay đã biến thành ác ma thú tính điên cuồng đoạt lấy cô. Thì ra 10 năm này hắn ẩn nhẫn, bất quá chỉ là vì trò chơi trả thù nực cười này sao?
Có một loại tình yêu gọi là thiên duyên. Có một loại cưng chiều gọi là trân trọng. Cưng Chiều Em Cả Đời giống như đoạn tình vương vô cùng sâu sắc, lại càng giống một lời tự sự đáng Diệc Nhiên sủng ái vợ, ai có thể nghĩ tới, người này trên thương trường mạnh mẽ vang dội, là người đàn ông quyết đoán dứt khoát lại có thể thâm tình như thế chứ? Mà đối phương chẳng qua là người phụ nữ có chút sắc đẹp bình thường, phụ nữ xinh đẹp so với Mạnh Ảnh dù sao vẫn còn nhiều lắm, tại sao Trình Diệc Nhiên đối với cô đặc biệt như vậy? Những việc này người khác không được biết, nhưng mà, tò mò vẫn là tò mò, ai lại đi hỏi người trong cuộc rõ ràng như vậy?“Muốn ăn trái cây không? Nho hay chuối tiêu?” Trình Diệc Nhiên rút khăn giấy lau sạch khóe miệng của cô, cầm lấy chén canh trong tay cô. Mạnh Ảnh hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt, “Trình Diệc Nhiên, anh không cần đi làm sao?” Trình Diệc Nhiên cũng không giận, thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, thay cô tự mình quyết định chọn nho, anh còn nhớ cô hơi thích ăn nho. Với tay cầm lấy một chùm nho, lấy nho lột sạch vỏ rồi đưa đến bên miệng cô, “Không cần, bây giờ em chính là công tác lớn nhất của anh." Mạnh Ảnh cô là ai, mà khiến người đàn ông này cưng chiều mãi không thôi, có thể nâng như trứng, hứng như hoa, có thể hết lòng yêu thương trọn đời trọn kiếp.
Nội Dung Truyện"Không, van cầu em, không cần... chị là chị của em mà, sao em có thể đối xử với chị như vậy được?" Mắt cô rưng rưng, thanh âm run rẩy."Chị. Lạc Tích Tuyết, em đừng giả dối! Tới tận bây giờ tôi chưa hề coi em là chị,... trong mắt tôi em chính là người con gái khiến tôi muốn đến phát điên". Ánh mắt hắn đỏ đậm, đó là dấu hiệu của dục tàn nhẫn cởi quần áo của Tích Tuyết không còn một mảnh, không để ý cô giãy dụa cùng đau khổ van xin, dùng sức xuyên xỏ qua, hung hăng biến cô thành người con gái của hắn. Hắn quá yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, năm hắn 9 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tích Tuyết, tâm đóng băng đã lau, nay lại vì cô mà trầm luân thật sâu... Mười ba năm, hắn vẫn vì cô mà chờ đợi đến cuồng dại, cam nguyện vì cô buông hết thảy thù hận, chỉ vì muốn một ngày nào đó quang minh chính đại đứng bên cạnh cô. Nhưng điều làm hắn tan nát cõi lòng là khi rốt cuộc hắn trở thành người đàn ông mà vạn người kính mộ, có thế lực khổng lồ sau lưng cơ hồ gần như một tay che trời thì cô lại gả cho người đàn ông khác."Lạc Tích Tuyết, vì tôi muốn có được em, tôi không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lấy." Hắn kéo Tích Tuyết từ trong lễ đường bước ra, buộc cô phải ký tên vào giấy đăng ký kết hôn."Lạc Thiên Uy, tôi hận anh, mặc dù anh có được thân thể của tôi nhưng vĩnh viễn anh sẽ không có được trái tim của tôi". Cô rưng rưng, con ngươi đầy phẫn hận nhìn hắn. Hắn khiến cha cô đang ốm đau trên giường vì tức mà chết, giết chết vị hôn phu của cô, chiếm đoạt hết tài sản của cô, giam cầm... Cứ thế lần lượt bị giữ lấy, cô bị ác ma vô tình dẫm đạp, bóp nát. Thiếu niên ôn nhu đã từng dốc lòng che chở cho cô nay đã biến thành ác ma thú tính điên cuồng đoạt lấy cô. Thì ra 10 năm này hắn ẩn nhẫn, bất quá chỉ là vì trò chơi trả thù nực cười này sao?
Đêm lạnh như nước, ánh trăng mỏng manh thấm xuống đất xuyên qua mà cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong căn phòng biệt thự vô cùng rộng lớn, dễ chịu được thiết kế theo phong cách châu đêm đem màn che màu tím nhạt nhẹ nhấc lên, bóng dáng của hai cổ lửa nóng đang dây dưa, gắt gao kề nhau, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo nhưng lạnh lùng tạo thành một cảnh đẹp rực rỡ nhưng đối lập mở đèn trong ánh sáng mờ mịt, người đàn ông ma mị, ngũ quan tựa như anh túc, tuyệt mỹ mà trí mạng. Nhưng giờ phút này lại tản ra khí tức nguy hiểm, hung ác cùng nham tác của hắn lạnh lùng mà cứng nhắc, không mang theo chút tình cảm nào, chỉ đơn thuần là thân thể giao dù như thế nhưng dưới thân khuôn mặt của người con gái mang theo sự trầm luân sâu cos gắng bày ra chiêu quyến rũ đầy ngạo nghễ, khuôn mặt vũ mị phong tình vạn chủng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở gấp, trăm phương ngàn kế muốn người đàn ông ở hiểu cách lấy lòng một người đàn ông là như thế nào, nhất là loại sự tình này, phàm là những người đàn ông cùng cô có quan hệ thì tất cả về sau đều si mê cô, duy chỉ có người đàn ông này lại không như muốn cô cho tới bây giờ chỉ là không chút do dự chiếm lấy, trước đây gần như đã chấm dứt quan hệ, chỉ vì sinh lý quan hệ hay là vì khát vọng mà thôi. Bởi vì thậm chí cho tới bây giờ hắn không hề muốn cô đụng chạm vào lẽ là không cam lòng, cô duỗi ngón tay mảnh khành ra chậm rai quét qua cái trán, cái mũi, cái cằm ngay ngắn, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ở đến khi cô chạm vào hắn, một vết sẹo bắt mắt thình lình trên ngực, ngón tay ngọc dừng lại, một đọa vết sẹo đỏ sậm như rắn nước uốn lượn quấn lồng ngực hắn, đột ngột, nổi bật, thực sự làm tăng làm vài phần thần bí cho người đàn ông vốn đã vô cùng anh tuấn này.“Không được chạm vào nơi đó!”Hắn thình lình bắt được tay cô, một âm lãnh bên tai mang theo cảnh phụ nữ cả kinh, lập tức thay đổi biểu tình nịnh nọt, đưa tay vòng lên cổ của hắn, phát ra một tiengs hờn đàn ông như bị châm lửa, hắn ác độc chạy nước rút, dã man cướp đoạt, cùng cô một chỗ từ ga giường bên này lăn đến ga giường bên tử vẻ mặt vũ mị cinh đẹp,hô hấp dồn dập, vì hắn không ngừng tiến công bên dưới, cô khắp người toàn thân run rẩy không còn mục đích câu dẫn ngay lúc đôi môi đỏ mongjmaan mê kiều diễm ướt át chuẩn bị in lên đôi môi mỏng của người đàn ông thì tất cả động tác bỗng ngừng lại một giây.“Chủ nhân?” Trên mặt cô hiện lên một tia nghi hoặc đầy dụ dỗ, than hình kiều nhuyễn hiện lên vài chỗ ửng hồng mất tựu nhiên. Nàng bất mãn, tìm đầu vai của hắn úp mặt vào, khao khát hắn có thê cho nàng nhiều thêm.“Chủ nhân người làm sao vậy?” Cô lập tức đuổi theo, tựa như rắn nước từu phía sau ôm lấy eo hai hàng lông mày của Lạc Thiên uy hiện lên tia không kiên nhẫn. Hắn lạnh lùng đẩy cô ra, lãnh đạm nhắc nhở “Cô quên một điểm tối trọng yếu nhất! Tôi không bao giờ hôn người đàn bà khác.”“Vì cái gì? Vì cái gì mỗi lần chúng ta quan hệ với nhau anh đều không hôn em? Cũng không cho em hôn! Nếu như em có làm gì không tốt thì em có thể sửa mà!”Nữ tử trên mặt hàm chứa oán hận. Cô – Trì Nhược Huân thân là sát thủ mị ảnh cấp cao bieet bao nhiêu người đàn ông quỳ gối dưới váy. Mà cô trừ chủ nhân của bọn họ ra thì không có người đàn ông nào cô để vào kỳ vọng có thể độc chiềm được người đàn ông hoàn mỹ này. Cô chỉ chờ đợi một nụ hôn từ hăn mà thôi. Chẳng lẽ điều đó là quá phận sao?“Bởi vì cô không có tư cách!”Trong mắt Lạc Thiên Uy lạnh lùng xẹt qua một tia trào mang theo bất cứ tình cảm nào, hắn chỉ để lại một câu nói lạnh như băng rồi xoay người rời đi.
cưng chiều em cả đời em dám trốn khỏi tôi